Người đồng nghiệp đáng kính của tôi

  04:21 PM 08/12/2023
Ngày tôi mới tốt nghiệp về nước, còn chưa biết được phân công công tác về đâu, lòng thấp thỏm lo âu, tôi ở cùng bạn cùng khóa ngày xưa, đang công tác taị Bệnh viện TWQĐ 108. Tôi cứ theo chân các bạn đi các hội thảo trong Hà Nội.

Tôi vẫn còn nhớ, lần đầu tiên gặp cô, tại hội nghị về các bệnh lý gan mật tụy ở Bệnh viện Bạch Mai. Cô da trắng, mặt tròn, phúc hậu, khăn quàng cổ rất đặc biệt, thu hút sự chú ý của tôi. Cô có nụ cười tươi và giòn tan. Vậy mà sau đó 5 tháng, tôi được phân công về viện truyền nhiễm, trở thành đồng nghiệp của cô. Đúng là có duyên. Cô là Nguyễn Bình An- BSCK2, chuyên ngành truyền nhiễm, người bác sĩ có chuyên môn cao, y đức tốt, tận tâm tận tụy với nghề, và được rất nhiều bệnh nhân quý trọng.

Khi tôi được phân công công tác về Bệnh viện TWQĐ 108, sau đó là về Viện lâm sàng các bệnh truyền nhiễm, mọi thứ đều bỡ ngỡ, từ các nội quy, quy định của khoa, rồi công tác thăm khám bệnh nhân, làm bệnh án, cho nhật trình thuốc điều trị. Đặc biệt nhóm các hội chứng, tôi còn lơ ngơ lắm vì tôi học đại học bằng tiếng Nga. Cô và các anh chị ở đây đã chỉ bảo, kèm cặp tận tình, để tôi dần hoàn thiện.

Tôi còn trẻ người non dạ, ngây ngô, còn cô bao nhiêu năm kinh nghiệm trong cả công việc và cuộc sống. Ở cùng phòng với cô, tôi được cô chia sẻ, giúp đỡ nhiều lắm. Có lúc cô là đồng nghiệp, chia sẻ kinh nghiệm lâm sàng từng ca bệnh hay. Có khi cô lại là người thầy, dạy tôi từng hội chứng về các bệnh lý truyền nhiễm. Khi tôi ốm mệt, hay gặp những khó khăn trong gia đình, tình cảm, cô lại như người mẹ, người chị của tôi, chăm sóc tôi, lắng nghe tôi than thở, rồi lại đưa ra các cách tháo gỡ cho tôi.

BSCK2 Nguyễn Bình An (ở giữa) luôn tận tâm, tận tình trong công việc

Tôi lấy chồng, rồi lại sinh con, 2 đứa liền vào nhau. Chàng trai thứ 2 chắc vì muốn nhìn thấy mẹ quá, vội vàng ra ngoài khi mới 33 tuần. Rồi 2 mẹ con vào viện ra viện suốt. Tôi thấy tuần nào cô cũng gọi điện hỏi thăm, nói chuyện. Sau này đi làm cô mới bảo: “Cô chỉ lo cháu trầm cảm, nên hay gọi để nói chuyện với cháu”. Những quan tâm yêu thương này, tôi luôn nâng niu.

Mọi người vẫn trêu cô là mama tổng quản, vì thật sự công việc gì của Khoa, của Viện cô đều tham gia, xa hay gần, sớm hay tối không khi nào thiếu sự góp mặt của cô, không quản ngại khó khăn bao giờ. Tôi viết vài dòng lên đây, muốn nói cảm ơn cô thật nhiều.

Chuyên ngành truyền nhiễm chúng tôi, cũng nhiều vất vả, thu nhập cũng không nhiều. Dịch bệnh mới nổi rồi lại tái nổi, có mấy ai tình nguyện về truyền nhiễm đâu. Nhưng nơi đây, tôi được cảm nhận trọn vẹn sự quan tâm, yêu thương chia sẻ của bạn bè đồng nghiệp, của tập thể khoa, viện.  Cô sắp nghỉ hưu rồi, chúng tôi lại tiếp bước, gắng hoàn thiện bản thân, để rồi những thế hệ tiếp theo cũng đc gửi trao nhiều yêu thương nhu thế. Chúng tôi đang hân hoan chờ đón ngày được chuyển sang cơ sở mới khang trang, hiện đại, để có thể thu nhận điều trị nhiều bệnh nhân hơn, mang lại niềm vui, nụ cười và sức khỏe cho cộng đồng nhiều hơn.

Thiếu tá Nguyễn Thị Hiệp, Khoa Bệnh lây đường tiêu hóa,

Viện lâm sàng các bệnh truyền nhiễm, Bệnh viện TWQĐ 108

Chia sẻ